Viết cho 49 ngày của Má
Ngày 21 tháng 4 năm 2018
Chủ nhật này 49 của Má!
Con từng hy vọng từng ngày từng giờ má bình phục lại, ngồi canh Má từng hơi thở, má loạng choạng thì thào hỏi Má đang nằm ở đâu đây, con hoảng hốt kêu má ơi, mình đang ở bv mà Má! Uh, Má nhớ rồi! Một chập má kêu ngộp quá! Con vội vàng chạy kiếm điều dưỡng. Tình trạng thiếu oxi ngày càng nặng, má từng giờ khó thở hơn. Hai anh em đỡ má ngồi dậy, thấy ngồi dc cũng mừng, cứ hy vọng, hy vọng. Má mệt, báo BS trực ổng bảo Bà đang từng giờ chờ đc chết. Mình bảo ông bs này ăn nói như tát nước vào mặt người người khác. Bs khác gọi lên phòng bảo tình trạng bà có thể đi bất cứ lúc nào. Mình bảo BS này bị điên. Rồi một buổi sáng BS điều trị trực tiếp cho Má thông báo một lần nữa lúc đó mọi hy vọng điều lịm tắt. Bao nhiêu con vi trùng vi rus đang tấn công má mà loại kháng sinh tối tân nhất mà cơ thể má k đáp ứng thuốc dc nữa. Giờ chỉ còn tính từng giờ, từng giờ. Tối hôm đó Má không thở dc nữa. Rồi bs cho đặt nội khí quản, lúc này hơi thở má sao đều và nhẹ nhàng đến vậy. Cấp cứu, đau đớn lắm. Dc một lúc má lại gồng lên, rớt nước mắt. Nhưng má đang cố gắng chờ để gặp mặt thêm một đứa con ở xa chưa về kịp, má như nghe thấy tất cả những gì các con nói, má chờ anh sáu về nhe má!
Máy thở, thuốc vận mạch, và nước biển là những thứ đang duy trì sự sống cho má. Y học hay quá, Bây giờ má chỉ việc nằm ngủ và chờ 24h nữa là thằng con trai giỏi giang ở xa mà má trông chờ rồi. Mấy anh chị em rảnh tay chân tụm lại ngồi bàn, Má thương tụi mình. Má vô phòng hồi sức nằm, tụi mình k phải vất vả như mấy hôm trước nữa. Nước mắt chảy ngược. Mỗi ngày phòng này cũng tiễn 5-7 người. Thỉnh thoảng nghe những tiếng gào thét đau đớn của thân nhân. Mấy anh em ngồi đếm ngược thời gian. Bs bảo chúng tôi cố gắng nhưng bà chỉ có thề dc hôm nay thôi. Thương má quá! Nươc vô nhiều quá cơ thể bắt đầu phù lên. Mà ngưng nước thì huyết áp xuống 0. Chờ dc đến 12h khuya. Đã qua dc một ngày rồi bs oi, Má giỏi quá! Đến 3h khuya, mạch và oxi nhảy loạn xạ. Huyết áp xuống O, máy ngừng hoạt động. Điều dưỡng ơi! Cô ấy bình chân như vại. BS đã báo tình trạng của bà cho người nhà rồi mà. Mình cứ tưởng mọi thứ kết thúc. Nhưng sau cuộc gọi cho BS, họ đã đem thêm một mớ chai lọ và tiếp tục vô thuốc cho má. Từ lúc đó mọi thứ lại ổn định và các chỉ số sinh tồn vào đúng chuẩn của nó.
Da thịt của má bắt đầu căng cứng và có vài chổ bị rích như rỉ nước, anh Hai ơi, má có chịu nồi không? Đến 1h trưa anh 6 mới về tới đây. Lo lắng, căng thẳng, k biêt phải tính đg nào. Anh Hai bảo Ráng chờ thêm xíu nữa, anh Hai rù rì với má! Chắc là má nghe dc đấy. Má đang ngủ để chờ anh 6 về. Từ lúc anh 6 đáp xuống sân bay là mình k thể yên dc nữa mình gọi cho anh 6 liên tục, và thúc giục nhanh lên đi. Lo lắm. Anh chị 6 đã vào dc phòng cấp cứu lúc 1h và nói chuyện với má. Đến 3h20 thì tim má ngừng hẳn. Mọi người đón má về nhà.
Đám tang má lớn vang cả một vùng. Ngày đầu tiên cũng phải cả nghìn người viếng. Con cháu tụ về nghỉ học nghỉ làm đúng 1 tuần lễ. Má chắc cũng mản nguyện lắm.
Má ! Ở nhà không ở, ra đây nằm làm chi! Đi lòng vòng với con cháu không đi mà sao lên bàn thờ rồi. Má ơi!
Con từng nằm mơ khi đang ngủ bên mộ má lạnh lắm. Rồi má đã ôm con vào lòng cho đở lạnh. Mà trước mắt thì vẫn thấy má nằm trong mộ. Má ơi!
Má là người bao dung nhất trên đời. Má chịu đựng cực khổ, khó nhọc, gồng gánh nuôi đàn con 8 đứa. Má mạnh mẽ, giỏi giang và chịu cực khổ nhiều nhất vì các con. Má vĩ đại nhất của con. Nhớ má!
Viết cho 49 ngày của Má